Anh hẹn em về trong tháng ba
Ngắm trời rực đỏ gạo đơm hoa
Cùng nhau tận hưởng hương bưởi trắng
Cùng tắm hoàng hôn dưới chiều tà
Nhưng đã bao mùa gạo đơm hoa
Lữ khách đường về mãi còn xa
Bao nhiêu lần hẹn đành để lỡ
Nhớ đến tình em dạ xót xa
Xin đừng hờn giận nữa em ơi !
Tình ta giờ xa cách hai nơi
Anh luôn thương nhớ về em đó
Nghĩ đến tình em tuyết lệ rơi
Anh biết là em mãi đợi chờ
Bao mùa một dáng nhỏ bơ vơ
Cô đơn buồn tủi khi chiều vắng
Lòng nhớ về anh trong bóng mơ
Thôi nhé xin em chớ giận hờn
Tình mình anh mãi muốn keo sơn
Mong em đừng nói lời chia cách
Nổi khổ lòng anh khổ nào hơn
Ôi tím hoàng hôn đã bạc màu
Em cố tình nói tiếng chia tay
Anh về ôm nỗi sầu muôn thuở
Nhớ bóng hình em đến kiếp sau.
Nguyễn Hiền
Anh bảo này đừng giận hờn em nhé
Một đời người ngắn ngủi lắm em ơi
Yêu chưa đủ đừng giận hờn lâu thế
Vài hôm mà anh ngỡ… thế kỷ trôi.
Anh bảo này lạnh lẽo đông đến rồi
Hãy chú ý quan tâm giữ sức khỏe
Mặc đủ ấm khi ra đường em nhé
Kẻo ốm rồi lại nhạt nét tinh khôi.
Đời sẽ bạc nhưng lòng anh mãi thế
Mãi yêu em trọn kiếp chẳng phai phôi
Sẽ lo lắng quan tâm em tất cả
Dẫu muôn trùng giữa cách trở xa xôi.
Vườn yêu vẫn nảy xanh chồi thương nhớ
Hoa tương tư cũng nở rất êm đềm
Mầm hạnh phúc mình cùng gieo em nhé
Anh bảo này, anh mãi mãi yêu em.
(Trúc Lâm)
Anh còn nhớ bao tháng ba bỏ lỡ
Cứ hẹn hoài hẹn mãi rồi lại quên
Để cho em ngóng đợi dạ yếu mềm
Thân cô quạnh biết bao điều lo lắng
Tháng ba này vẫn chờ trong hoang vắng
Anh không về để hoen lệ bờ mi
Thôi nhé anh hay mình hãy chia ly
Em đợi hoài đợi mãi được ích chi
Xung quanh em cũng đâu có thiếu gì
Bao người khác mong chờ em đồng ý
Thôi nhé anh mình chỉ là tri kỷ
Chẳng cần chi về gặp gỡ tháng ba
Anh biết không bao năm đã cách xa
Mà bao lần anh lỗi hẹn tháng ba
Cũng bấy lần hoa gạo đã nở hoa
Mà anh vẫn cứ nơi xa biền biệt
Trong tim em nỗi nhớ mong da diết
Em rất buồn anh có hiểu hay không ?
Thời gian trôi đã phai nhạt má hồng
Mà em vẫn luôn một lòng mong đợi
Bạn bè em chúng đã về bến mới
Chỉ mình em cứ đứng đợi chơi vơi
Tuổi xanh xuân em chỉ có một thời
Sao anh nỡ cứ hẹn hoài rồi lỡ ...
Hay chúng ta chỉ có duyên không nợ
Nên cứ hoài bỏ lỡ những tháng ba.
Bích Liên
Bởi chúng mình, phương trời chia hai ngã
Mới hay hờn, nên đã trách lầm anh
Có đôi khi... giận để được dỗ dành
Mong anh hiểu, ngày mai lành anh nhé
Anh có biết, khi anh không chia sẻ
Nỗi cô đơn quạnh quẽ của xứ người
Căn phòng vắng quặn thắt nỗi chơi vơi
Khao khát được nghe lời ai to nhỏ
Chiều đêm buông mang nỗi niềm trăn trở
Ai hững hờ cho ai nhớ đến ai ?
Hỏi chúng mình liệu còn có ngày mai
Câu hẹn ước hỏi ai còn khao khát?
Tháng bảy về giọt ngâu buồn se sắt
Cánh phượng hồng héo hắt đợi thu sang
Nhớ nhung ai bờ mi đẫm đôi hàng
Thương Chức Nữ, Ngưu Lang chờ ô thước
Hết giận rồi, mình lại cùng chung bước
Dấu yêu à..
Xin chớ ngược ...
Lòng nhau...
Thơ: Bích Nguyễn
Em hãy nghĩ đến ngày mai
Chúng ta còn có ngày dài bên nhau
Giận nhau thì có sao đâu
Càng thêm hương vị cho câu tình nồng
Lúc giận trông má em hồng
Làm anh xao xuyến trong lòng yêu hơn
Đôi khi cũng giả vờ hờn
Để xem em có yêu hơn người ngoài
Khi ta đã hết giận rồi
Thì ta thông cảm để rồi tốt hơn
Giấc ngủ sẽ hết chập chờn
Con tim sẽ hết cô đơn mỗi ngày
Anh hứa với em từ rày
Không giận em nữa, mỗi ngày có nhau.
Đỗ Văn Thiện
Đã yêu nhau chớ giận hờn nhau mãi
Giận hờn nhau cũng lẽ phải cuộc tình
Nhưng hờn lâu, giận mãi sẽ bực mình
Vì gián đoạn hành trình yêu dài đó !
Yêu nhau nhiều chính tim mình sẽ rõ
Phải làm gì để sáng tỏ tình yêu ?!
Đoạn đường tình đâu một sớm một chiều
Một ly nước rót nhiều sẽ tràn đổ
Đừng trách hờn những điều thường vô cớ
Trong tình yêu đổ vỡ chính là đây ?
Giận hờn buồn là cảm xúc một phút giây
Là nông nổi mà gây nhiều hệ lụy
Bởi vậy nên, mình mỗi người cần suy nghĩ
Kìm hãm lòng, cân nhắc kỹ hãy giận nhau
Giận..,! để tình luôn đẹp mãi về sau
Hờn.,. ! rồi sẽ cùng nhau mà vun đắp
Cho tình yêu sao luôn tươi và đẹp
Đừng giận hờn đè bẹp trái tim yêu !
Một cuộc tình vun đắp biết bao nhiêu
Đừng cạn nghĩ, giận liều, hờn vô cớ
Để một ngày tình yêu kia tan vỡ
Hối muộn màng cũng đã lỡ trót dại mang !.
Thành Chung
Em bảo anh đi đi
Sao anh cứ ngồi đợi
Em bảo anh đừng gọi
Sao anh cứ kêu tên
Em bảo hãy quên em
Mà sao anh không thể
Mình giận nhau như thế
Là đủ rồi em ơi
Con tim như rã rời
Lòng buồn như dao cắt
Con mắt buồn hắt hiu
Chỉ muốn lệ tuôn trào
Nghĩ bao ngày chờ đợi
Thôi cho anh xin lỗi
Vì anh đã vô tâm
Làm hai ta hiểu lầm
Tha cho anh em nhé
Chúng mình lại vui vẻ
Như ngày trước nha em
Anh biết em đã quen
Được yêu chiều cưng nựng
Thiếu nhau sẽ buồn lắm
Đừng để nước mắt rơi
Mình làm lành đi thôi
Đừng giận anh nữa nhé!!!!!!!!
LÊ CHÂU
Em giận gì để hạt nắng rụng rơi
Mưa từng cơn trôi trong mùa ngâu đổ
Em giận gì biết làm chi để dỗ
Hoàng hôn buồn loang lổ cuối trời xa.
Em giận gì cuộc tình của chúng ta
Sao xa cách cứ nhạt nhoà đến vậy
Anh nhớ lắm bờ môi hồng bóng giãy
Vòng tay ai còn run rẩy xiết ghì.
Em giận gì ngày tháng bỏ ra đi
Chiều còn nhớ ai thầm thì thẽ thọt
Chỉ còn anh đong nỗi buồn đắng đót
Gom góp vào mơ vị ngọt bờ môi.
Em giận gì bỏ lại một mình tôi
Bờ biển vắng lặng ngồi đau ghềnh đá
Nhặt câu thơ gói tròn trong tất cả
Sóng êm đềm vay trả với đại dương.
Em giận gì để nỗi nhớ vấn vương
Từng nếp gấp…
Gồ ghề đường…
Anh bước!
(Hồng Giang)
Còn chút đông cuối âm thầm nghe buốt lạnh
Sao nỡ giận hờn cho cảnh nhói đau thêm
Mối tình đôi ta chất ngất bao nỗi niềm
Riêng anh giấu giếm mong em hoài vui vẻ.
Người yêu tôi hỡi! Đừng vu vơ em nhé
Đón bước xuân hồng tươi trẻ đẹp sắc hoa
Hãy hiểu cho anh… vẫn mãi đậm sâu mà
Trái tim tha thiết lời ca còn vang vọng.
Nếu có điều ước anh xin vào giấc mộng
Say đắm bên nàng và sống những ngày mơ
Xua mọi buồn đau thế sự mãi hững hờ
Gom nhặt từng chữ ghép tình thơ đẹp nhất.
Nếu anh có lỗi! Trái tim này rất thật
Luôn hiểu em mà… tất bật cảnh mưu sinh
Xin hãy gửi trao những phút của đôi mình
Là lòng khắc khoải một niềm tin tươi sáng.
(Lê Hoàng)
Giận em giờ cứ hững hờ
Giận vì kiểu cách thờ ơ chẳng màng
Giận buồn đã mấy mùa sang
Giận đêm chả ngủ nhưng nàng biết đâu
Giận nên tim dạ thấy rầu
Giận đành im lặng đã lâu dỗi hờn
Giận rằng cảm xúc cô đơn
Giận bao suy nghĩ chờn vờn vì ai
Giận ôi thao thức canh dài
Giận thì gối lẻ phôi phai nồng nàn
Giận rồi lơi cả bện đan
Giận sao hòa quyện ngập tràn vẻ vui
Giận ta rơi lệ bùi ngùi
Giận ngày tháng bởi hổng lui trong lòng
Giận mà ý tỏ vẫn mong
Giận nhưng thèm được tay vòng dịu êm
Giận không ấm áp môi mềm
Giận nhiều cũng chỉ càng thêm tơ vò
Giận đời lận đận âu lo
Giận luôn số phận thân cò tha phương.
Minh Thanh