Quê hương là gì cha ơi?
Mà sao nhung nhớ suốt đời yêu thương
Sao ai cũng nhớ quê hương
Chôn rau, cắt rốn, vấn vương một đời
Dù đi góc biển chân trời
Mấy ai quên được những lời thầy u
Ngọt lành cơn gió mùa thu
Thôi nôi cánh võng lời ru ngọt ngào
Quê hương đất nước yêu sao
Dòng sông ngọn núi đi vào thơ ca
Lịch sử như một bài ca
Bi thương, oanh liệt, ông cha lẫy lừng
Tự hào Bà Triệu, Bà Trưng
Chống quân Nam Hán tưng bừng nước Nam
Nhà Trần bảo vệ giang san
Ba lần chiến thắng đánh tan giặc thù
Lời (NGƯỜI) trong sáng mùa thu
Ba Đình lộng gió như ru đất trời
Quê hương đất nước muôn nơi
Tự do, độc lập muôn đời ấm no
Yêu quê hương những câu hò
Lứa đôi hò hẹn con đò trên sông
Nắng mưa gió rét trên đồng
Bóng Cha, bóng Mẹ mênh mông vơi đầy
Dòng sông miệt chảy mê say
Trong lòng Đất Việt tháng ngày yêu thương
Quê hương biết mấy vấn vương
Càng xa, càng nhớ, càng thương vơi đầy...
Tác giả Trần Đức Hiếu
Đường làng hoa gạo đỏ tươi
Tìm về lối cũ thăm người tình quê
Ra đi giữ trọn câu thề
Dẫu đi trăm nẻo vẫn về lối xưa
Đường làng sáng, tối, chiều, trưa
Con đường một thuở nắng mưa đi về
Một thời tuổi trẻ đam mê
Chăm lo học tập, học nghề mưu sinh
Dẫu nay xa cách quê mình
Sống nơi đô thị phồn vinh phố phường
Chạnh lòng chợt nhớ quê hương
Nhớ chùm khế ngọt, con đường nẻo xưa
Đôi cây gạo vẫn đứng chờ
Tháng ba thắp lửa đón đưa ta về.
Đỗ Ngọc Hải
Xa lâu ngày lòng vẫn nhớ hương quê
Quên sao được món canh cua nấu khế
Trưa buổi rồi ra cổng ngồi đón mệ
Kẹo cu đơ ăn vừa ngọt vừa giòn
Quà bánh lạ cha luôn để cho con
Tấm khăn ấm chị nhường phần em đã
Tình yêu thương gia đình là cao cả
Dù đi đâu vẫn đọng lại trong lòng
Đã nhiều lần mẹ ra ngõ ngóng trông
Đứa con xa chưa về quê ăn tết
Cha mẹ đi thế là mình mất hết
Có nữa đâu những giây phút sum vầy
Đến hôm nay con lại trở về đây
Ngôi nhà cũ nhưng người không còn nữa
Trong lòng con bao nỗi buồn chan chứa
Nhớ gia đình, nhớ cả những người thân.
Tác giả: Phạm Tuyết
Một nỗi nhớ không bao giờ phai nhạt
Chút tình quê mãi luôn đọng trong tim
Hạ nào buông vẫn khao khát kiếm tìm
Xuôi ký ức thả hồn về dĩ vãng.
Con sông lớn chảy xuôi chiều bảng lảng
Ngày lớn ròng hai con nước trôi xa
Dòng nước nào lục bình tím đậm đà
Trôi lặng lẽ kiếp xa nhà nức nở.
Trời vào Hạ tấc lòng luôn cởi mở
Nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ quê hương
Nay xa xôi cách trở dẫu bao phương
Thời thơ ấu mãi còn vương ký ức.
Đêm khắc khoải tiếng ve khơi tiềm thức
Lệ nhạt nhòa buông mặn đắng lòng đau
Làm sao quên kỷ niệm lắm ngọt ngào
Khép mắt lại sao tuôn dòng lệ mặn.
Quê hương ơi ân tình luôn thắm đậm
Làm sao quên nên giọt nhớ hanh hao
Nỗi niềm riêng vương vấn đọng ngọt ngào
Bâng khuâng nhớ chiều Hạ nào mặn đắng.
Xin một lần nhớ nhung nhiều sâu lắng
Để một lần trải tiềm thức mơ hoa
Lần một thôi khép kín ước mơ xa
Chẳng quên được... Quê hương... bên..
NỖI NHỚ.
KIM NGUYỆT
Có nơi nào đẹp như quê hương tôi
Có dòng sông trôi chảy dài theo năm tháng
Nơi có mẹ cha lưng còng chai sạn
Nơi của những ngày chập chững những bước đi
Giờ ở nơi xa tôi còn lại những gì
Trong ký ức của người con xa xứ
Chúa ơi chúa sao người là bất tử
Như quê hương mình lịch sử mãi còn ghi
Dòng sông ơi tên người gọi là gì
Để cho tôi ngày đêm thổn thức
Có lẽ nào quê tôi miền ký ức
Một dòng lam mang nặng ân tình
Dòng sông Lam tên gọi của quê mình
Điệu ví dặm sao ân tình đến thế
Dù đi xa vẫn muôn vàn lời kể
Khúc hát Sông quê cho thế hệ sau này.
Lê Huy Hải Đăng
Quê hương tôi có đồng xanh lá mạ
Sáng sáng mù sương lất phất mặt hồ
Có những đứa con ra đi trăm ngã
Đêm Giao thừa phá cỗ Tết trong mơ
Quê hương tôi có dòng sông bến nước
Có cả đoàn tàu mơ ước biển khơi
Có chim yến, chim hải âu đọc được
Tiếng hát ngư dân và cả tiếng cười
Quê hương ơi có những chiều gió lộng
Nhiều hoa thơm, trái ngọt mọng bốn mùa
Nhớ em gái mối tình đầu thơ mộng
Vườn cau, trầu xin hái chẳng cần mua
Tôi lớn lên ở quê theo con nước
Tuổi thơ tôi ngày hai buổi đến trường
Chùm khế ngọt, lũy tre làng râm mát
Mẹ cha già đời một nắng hai sương
Đêm đất khách nhớ quê ta thầm khóc
Mười hai bến đò có bến đục bến trong
Mưu cuộc sống trên bể đời lăn lóc
Quê hương mình ai cũng nhớ, cũng mong!
Tác giả TRẦN MÂN
Con đi khắp bốn phương trời
Xa quê xa mẹ bồi hồi nhớ thương
Nhớ từng ngọn cỏ cây rơm
Nhớ ngày nắng hạ nhớ cơn mưa chiều.
Quê hương hai tiếng thân yêu
Con đi muôn nẻo những chiều hành quân
Giữa rừng nghe tiếng ve ngân
Thấy mùa hè đến muôn phần nhớ thương.
Nhớ ngày cắp sách tới trường
Theo con mương nhỏ dọc đường con đi
Nhớ chiều nắng nhạt bờ đê
Thả diều bắt bướm chiều quê thanh bình.
Cây đa giếng nước mái đình
Vẫn còn in mãi bóng hình trong con
Trung thu trăng sáng hôm rằm
Từng đàn em nhỏ vây quanh nhận quà.
Thương người nặng gánh đi xa
Thương người xa xứ mặn mà không quên
Quê hương là chốn bình yên
Người ơi...hãy nhớ chớ quên quê nhà.
Tg.Nguyễn Trung Binh.
Em có nhớ quê, và nhớ tháng ba,?
Mà không thấy về với mùa hoa bưởi
Thơm nồng nàn vườn trên, xóm dưới
Gửi hương quê theo con gió cuối xuân
Những cánh hoa vương trắng góc sân
Tinh khiết, trắng trong như thì con gái
Như tình yêu, tình quê đọng lại
Giọt hương thầm gửi vào nắng tháng ba.
Giáp Văn Sồi
Đã lâu lắm tôi chưa về quê mẹ
Nhớ ngày nào còn bé tí tẻo teo
Nhà đơn sơ xóm nhỏ mái tranh nghèo
Bên sườn núi gió luồn reo hiu quạnh
Mẹ vất vả sớm khuya luôn gồng gánh
Sương đêm dày giá lạnh buốt đôi vai
Mẹ bảo tôi hãy chịu khó ôn bài
Học tập tốt cho tương lai tươi đẹp
Vì công việc nay tôi về nghỉ phép
Con đường làng ngõ hẹp uốn quanh co
Vẳng đâu đây tiếng gà gáy ò ó o ...
Trưa hè nóng chiếc quạt mo phe phẩy
Nhớ mùa lạnh mẹ lom khom đi cấy
Gió đông về làm run rẩy bàn tay
Mẹ lo toan công việc những tháng ngày
Cha chẳng ngại đắng cay cùng chia sẻ
Cha luôn dạy hãy kiên cường mạnh mẽ
Lớn lên rồi tuổi trẻ biết xông pha
Yêu quê hương nơi mảnh đất hiền hòa
Niềm hạnh phúc có tình cha nghĩa mẹ.
Thơ Đàm Mai Phương
Có một thời con nhớ
Cái chạn bát nhà mình
Có niêu cá kho mặn
Có âu cà, âu tương.
Có một thời để thương
Cái nghèo không có tội
Bàn chân mẹ lặn lội
Tất tả những ngược xuôi.
Có một thời xa xôi
Mà khắc sâu tiềm thức
Cứ hiện về chân thực
Góc bếp ấm lửa lòng.
Con đi qua năm dòng
Nhớ bếp hồng của mẹ
Nhớ chạn bát nhà mình
Nhớ âu cà, âu tương.
Nhớ thúng mủng dần sàng
Nhớ nong nia rổ xảo
Nhớ đời mẹ tần tảo
Nhớ một thời...ngày xưa...
Luyến Nguyễn.
Quê hương là chùm khế ngọt.
Ôi sao thương nhớ vụng về!
Đô thành nhà cao chót vót.
Dại khờ nhung nhớ về quê!
Quê hương là gì hả Mẹ?
Mà sao nỗi nhớ vô bờ!
Dòng sông, cánh cò nhỏ bé.
Ùa về kí ức tuổi thơ!
Quê hương dệt bao sợi nhớ!
Chở che giông tố bão lòng
Trưa hè oi nồng nghẹn thở
Dầm mình trong những dòng sông !
Quê hương bát cơm ăn độn !
Sắn, khoai thơm nức một thời
Bắp ngô non chờ nướng vội
Đêm về nũng Mẹ ẩu ơ!
Quê hương lời ru của gió
Đồng dao gắn với tuổi thơ!
Triền đê diều ai đang thả?
Quê hương nhớ đến dại khờ!
Thơ: Anh Tuấn
Ta đi ta nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương
Bao giờ trở lại quê hương
Ngồi ôn kỉ niệm thân thương một thời
Những người bạn của tôi ơi
Cùng nhau ôn lại một thời học sinh
Thời gian sao trôi quá nhanh
Tôi đi bạn ở vắng tanh tiếng cười
Tôi đi biền biệt xa xôi
Mong ngày gặp lại những người bạn yêu !!!
Vũ Thị Huệ